Chứng bệnh run vô căn không đáng sợ như bạn nghĩ. Câu chuyện của nhạc sĩ, tác giả nổi tiếng người Mỹ Brett Wiscons về hành trình vượt qua bệnh run vô căn là một minh chứng cho điều này

Đã có những quãng thời gian, mỗi ngày qua đi là một ngày “khủng hoảng” theo đúng nghĩa với tôi. Lo lắng, sợ hãi, tôi loay hoay tìm đủ mọi cách để che giấu bệnh run vô căn của mình. Để rồi, đến lúc tôi nhận ra rằng, biết chấp nhận và học cách sống chung là biện pháp quan trọng nhất để vượt qua căn bệnh này.

Căn bệnh run tay đã lấy đi tuổi thơ tôi

Tôi phát hiện bệnh run lần đầu tiên khi học trung học. Ở độ tuổi này, nói lắp là nỗi sợ hãi của học sinh chúng tôi nhưng run tay còn tệ hại hơn nói lắp gấp nhiều lần. Tôi nhớ có lần trong một lần cùng bạn bè tụ tập ở quán cà phê, tôi bóc một củ khoai tây nướng. Tôi đã cố gắng bóc thật nhanh để không ai để ý đến mình nhưng đôi bàn tay không hoạt động theo ý muốn, nó rung lên một cách dữ dội đến mức củ khoai bắn qua bàn. Mọi người cười ồ lên và tôi cũng cười về sự “vụng về” của mình, nhưng không ai biết rằng, bên trong nụ cười ấy, tôi đã buồn biết bao nhiêu.

Vì hoàn cảnh khó khăn, tôi đã phải vượt qua sự xấu hổ để ăn cơm từ thiện tại trường. Run tay một lần nữa cho tôi cái cảm giác khác người trong khi điều tôi mong muốn chỉ là được như người bình thường mà thôi.

 Brett Wiscons đã vượt qua chứng run tay vô căn và trở thành nhạc sỹ nổi tiếng của Mỹ

Brett Wiscons đã vượt qua chứng run tay vô căn và trở thành nhạc sỹ nổi tiếng của Mỹ

Tưởng chừng phải từ bỏ cả ước mơ

Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã ước mơ trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp, nổi tiếng và thoát khỏi cuộc sống nghèo khó. Tôi không biết mình sẽ phải thực hiện như thế nào để đạt ước mơ ấy nhưng chắc chắn tôi phải làm được. Nhưng, run tay đã ngăn tôi đến với ước mơ. Tôi học ghi ta, nhưng các ngón tay không thể bấm phím, không thể di chuyển một cách nhịp nhàng. Tôi cáu kỉnh, thiếu kiên nhẫn và thất vọng về bản thân mình. Cố quên đi căn bệnh đáng sợ này nhưng không thể, tôi lo sợ “bí mật” này sẽ được những người khác biết, và nếu điều này xảy ra, đó thật sự là điều khủng khiếp với tôi.

Đó là lí do tôi quyết định thử vận may thành ca sĩ chính thay vì trở thành ghi ta chính như đã từng mơ ước. Tôi đã hát với một vài ban nhạc và thậm chí chơi ghi ta ở một vài nơi. Điều đó cho tôi cảm giác mình không đơn độc và kiểm soát được chứng bệnh run của mình. Trong những năm qua, tình hình dần được cải thiện, cơn run không còn xuất hiện nhiều, ngay cả khi nhiều người đang chú ý đến tôi, chỉ trừ trong các buổi biểu diễn lớn, run tay vẫn đến như 1 vị khách không mời.

Tháng 12 vừa qua, tôi được mời hát quốc ca khai mạc một trận bóng rổ NBA trước 20.000 người. Thành thật mà nói, nếu họ mời tôi vừa đánh ghi ta vừa hát, có lẽ tôi đã phải từ chối, bởi lẽ áp lực sẽ làm gia tăng chứng run của tôi và chắc chắn tôi sẽ không thể hoàn thành bài biểu diễn ấy. Sau cùng, tôi đề nghị họ sẽ hát quốc ca bằng cappela và may mắn, họ đồng ý. Buổi biểu diễn được nhiều người ưa thích, đó là một bước ngoặt trong cuộc sống của tôi.

Chạm tay vào ước mơ

Trong những năm qua, tôi nghĩ rằng mình đã thành công khi che giấu chứng bệnh run vô căn của mình và tôi từng tự hào về điều này. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thể che giấu chúng, nhất là khi solo trên sân khấu, tôi không thể giấu đi đôi tay của mình

Và thật sự, tôi không muốn giấu “bí mật” đó nữa, không muốn cảm giác xấu hổ hay sợ hãi đeo bám. Tôi muốn khẳng định mình hoàn toàn BÌNH THƯỜNG. Và tôi muốn mình trở thành cảm hứng cho những người bị bệnh như vậy. Sự nghiệp của tôi đang dần ổn định với việc phát hành một album mới, hai lần dành giải Grammy, ra mắt một video âm nhạc, và thậm chí còn xuất bản cuốn tiểu thuyết thám tử tư thứ hai. Và với một lượng fan trên khắp nước Mỹ, tôi muốn thông qua đó để giúp những người mắc căn bệnh này nâng cao nhận thức và thay đổi cuộc sống, ngay cả khi mắc chứng bệnh run

Một vài kinh nghiệm bản thân tôi trải qua để kiểm soát bệnh run: Tôi tập yoga thường xuyên để cơ thể linh hoạt và giảm căng thẳng; tôi chia nhỏ các bữa ăn và ngủ bất cứ khi nào có thể. Tôi không dùng thực phẩm chứa caffeine vì dường như chúng làm cho chứng run thêm tệ hại.

Những thay đổi trong cuộc sống này, dù nhỏ nhưng mang lại hiệu quả không ngờ. Cuộc sống của con người là hữu hạn. Rất nhiều người không đủ thời gian để làm hết những việc mình yêu thích. Tôi may mắn khi làm được điều này, và dù không biết trước được tương lai sẽ như thế nào, tôi vẫn không lo lắng về điều đó. Một ngày nào đó, có thể tôi sẽ phải từ bỏ niềm đam mê ca hát, nhưng không phải bây giờ. Hiện tại là của tôi và tôi sẽ tận hưởng nó.

Run vô căn cũng như biết bao căn bệnh khác, bạn hoàn toàn có thể chung sống hòa bình cùng nó!

Chia sẻ của Brett Wiscons

Theo nguồn: http://www.essentialtremor.org/coping/personal-storiessharing/brett-wiscons/

Bình luận